CẢ CƠ THỂ EM TÔI ĐỀU THÍCH - TẬP 4 (Tập cuối) || Hồi Kết Và Ngoại TruyệnSau khi hôn lễ của Tiểu Hi kết thúc, Trần Gia Kiệt lái xe đưa cô về nhà, bà Các chương trình khuyến mãi diễn ra thường xuyên và đều đặn. Tất cả người chơi đều có thể tham gia nhận phần thưởng tại đây. Vì vậy, anh em nên chú ý thông báo để không bỏ lỡ các cơ hội hấp dẫn này nhé. V99 đảm bảo hoạt động minh bạch, công khai và uy tín Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích FULL , chương 22 của tác giả Nguyễn Ngọc Trân Quế cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Từ những lý luận trên chúng tôi rút ra một số kết luận sau: Kỹ năng sống và vấn đề giáo dục kỹ năng sống cho con ngƣời đã xuất hiện và nhiều ngƣời quan tâm nghiên cứu từ xa xƣa ở cả hai hƣớng khái quát và cụ thể. Dựa vào các thông tin được cung cấp dưới đây để trả lời các câu hỏi sau: “Sau Hội nghị Ianta không lâu, từ ngày 25 – 4 đến ngày 26 – 6 – 1954, một hội nghị quốc tế họp tại Xan Phranxico (Mĩ) với sự tham gia của đại biểu 50 nước, để thông qua bản Hiến chương và tuyên bố thành lập tổ chức Liên . Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy anh đã đến công ty, Tiểu Khiết xuống giường vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp, đồ ăn sáng của cô đã được anh chuẩn bị sẵn. Tiểu Khiết mỉm cười hạnh phúc rồi ngồi xuống ăn, ăn sáng xong cô gọi đến công ty xin nghỉ. Dạo này cô có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó nên cô muốn lên chùa xin cho anh lá bùa bình an. Cô thấy đi một mình rất buồn chán nên gọi cho Tuyết Liên. Giờ này Tuyết Liên vẫn còn đang ngủ, cô lười biếng với điện thoại đặt trên đầu giường. - 'Alo..' Tiểu Khiết cười 'Bà cô của tôi ơi, cậu mở mắt ra xem mặt trời mọc đến đâu rồi mà vẫn còn ngủ thế hả?' - 'Đàn Tiểu Khiết, cậu gọi cho mình chỉ để nói chuyện này thôi sao?' Tiểu Khiết gật đầu 'Phải, nhưng cũng không phải.' - 'Con nhỏ này..' Tiểu Khiết cười 'Thôi, được rồi, không đùa nữa, hôm nay mình muốn lên chùa xin bùa bình an, có muốn đi cùng không?' - 'À, vậy sao? Thế đợi mình một chút nhé.' Tuyết Liên nói. Lúc này Giản Tử Hạo đã mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm, chỉ là trước khi đi anh muốn hôn chào buổi sáng với bảo bối rồi mới đi làm, ai ngờ được lại nghe cô muốn đi đâu đó. - 'Em định đi đâu?' Anh ta cau mày hỏi. Tuyết Liên nói 'Mau lấy quần áo cho em, em muốn lên chùa xin bùa bình an cùng Tiểu Khiết.' - 'Em đi?' Giản Tử Hạo hỏi. Tuyết Liên gật đầu 'Em không đi thì ai đi, đồ ngốc này.' - 'Không được.' Anh nói mà không chần chừ thêm. Tuyết Liên quát 'Giản Tử Hạo, tôi chịu hết nổi anh rồi nhé, anh suốt ngày cấm tôi không được làm cái này, không được làm cái nọ, anh muốn chết rồi sao?' - 'Khổ quá, bảo bối, em bây giờ đang mang thai, lên chùa lại xa như vậy làm sao có thể chịu nổi, nếu em muốn bùa bình an, anh sẽ lên đó xin cho em vài cái là được.' Tuyết Liên hậm hực 'Tôi ghét anh.' Cuối cùng, anh đã thuyết phục được cô, cô đành gọi điện cho Tiểu Khiết nói xin lỗi. Tiểu Khiết tiếp tục gọi cho Tử Lộ, cũng lâu rồi họ không nói chuyện. Ngô Đồng và Tử Lộ tối qua chuẩn bị 'lâm trận' thì bên tổ chức xảy ra chuyện, kho hàng trắng của họ không cánh mà bay, có thể nói là bị người ta hớt tay trên, chuyện này làm cho hai người phải đích thân đến điều tra cho rõ mọi chuyện một chuyến. Hiện tại họ vẫn đang bên Campuchia, vẫn chưa về được. Tiểu Khiết nghe rồi đành đi một mình lên đó, cô bắt taxi lên chùa, vì đây là thành phố phát triển nhất nên rất ồn ào, vì vậy chùa được xây khá xa thành phố, phải đi lên núi, cũng may con đường đó đã được một nhà tài trợ tốt bụng quyên góp tiền cho xây lại để thuận tiện cho việc đi lại của mọi người. Nhà tài trợ tốt bụng đó chính là Diệp Thần, anh ta trước khi về nước đã quyên góp tiền vào để xây dựng con đường này, bởi vì cha mẹ anh được thờ trong chùa này. Tiểu Khiết đến khấn vái các vị thần linh rồi cô xin trụ trì hai lá bùa bình an, một lá bùa cô muốn đưa cho anh, còn một lá bùa cô cho con của Lý Nhiệm Kỳ, cô muốn hai người sẽ nhận được sự che chở của các vị thần linh. Mọi việc xong xuôi cô xin trụ trì ra về thì gặp Diệp Thần, Diệp Thần thấy cô thì nói. - 'Tiểu Khiết, em cũng lên chùa sao?' Tiểu Khiết ngạc nhiên nhìn anh 'Thật không ngờ anh Diệp bận như vậy mà vẫn còn thời gian để lên đây.' Diệp Thần cười 'Tôi đến thăm cha mẹ.' - 'Cha mẹ?' Tiểu Khiết nghi ngờ hỏi. Diệp Thần gật đầu 'Chắc em thắc mắc tại sao tôi không chôn cất họ ở nghĩa trang mà đưa đến đây? Bởi vì trên đây thanh tịnh, họ sẽ được yên tĩnh và tôi đang giúp họ làm một nguyện vọng, sau khi hoàn thành nguyện vọng này tôi sẽ đưa họ đến nơi trước đây họ muốn đến'. Tiểu Khiết hỏi 'Xin lỗi, nhưng có thể cho tôi biết đó là nguyện vọng gì không?' - 'Tìm lại đứa con gái của cha mẹ tôi, cũng là em gái tôi.' Tiểu Khiết gật đầu 'Chắc anh sẽ sớm tìm được thôi.' Diệp Thần mỉm cười gật đầu, anh vô tình nhìn hai lá bùa bình an trong tay cô, anh hỏi. - 'Em lên đây để xin bùa bình an sao?' Tiểu Khiết gật đầu 'Vâng.' - 'Có thể cho tôi một lá bùa được không? Tôi thấy em cầm hai cái.' Tiểu Khiết ái ngại nói 'Xin lỗi nhưng tôi xin cho hai người rồi, nếu anh muốn hãy vào trong nói với trụ trì.' Diệp Thần lắc đầu 'Không cần, tôi chỉ muốn lá bùa trong tay em, nhưng nếu chúng đã có chủ thì tôi không làm khó em nữa.' Cô gật đầu, mỉm cười với anh. Diệp Thần nói. - 'Giờ tôi vào thăm cha mẹ, em có muốn vào cùng tôi không?' Tiểu Khiết nhìn trời vẫn còn sớm nên cô đồng ý đi cùng Diệp Thần vào trong, cô nhìn hai tấm hình của cha mẹ anh mà mắt bỗng cay cay, cũng chẳng biết vì lí do gì. Thấy mình hơi thất lễ, cô xin lỗi rồi vội vàng đi ra ngoài, cô không hiểu tại sao khi nãy nhìn người đàn ông và người phụ nữ trong hình cô có cảm giác rất khác lạ, mắt nóng dần lên rồi cứ thế nước mắt chảy khi nào không hay. Diệp Thần thăm cha mẹ xong liền đi ra tìm cô, nhưng cô đã rời đi, anh tiếc nuối nhìn xuống con đường phía chân núi, cơ hội gặp cô rất ít khiến cho nỗi nhớ trong lòng anh ngày một tăng lên. Tiểu Khiết đi taxi đến bệnh viện, cô mặc quần áo khử trùng rồi đi vào phòng của đứa bé đang nằm, sau một đêm nó đã mở mắt, da đã không còn nhăn nheo như hôm qua. Cô ngắm nhìn đứa nhỏ một lúc rồi đặt lá bùa bên cạnh đứa nhỏ, thăm xong cô đi ra thay quần áo thì gặp Lý Nhiệm Kỳ cùng mẹ Lý đến thăm đứa nhỏ. Lý Nhiệm Kỳ đứng lại nói chuyện cùng cô còn mẹ Lý thay quần áo rồi vào trong thăm đứa nhỏ trước. Tiểu Khiết hỏi. - 'Anh đã đặt tên cho em bé chưa?' Lý Nhiệm Kỳ lắc đầu, từ lúc đứa trẻ sinh ra đã xảy ra nhiều việc khiến cho anh chẳng còn thời gian mà suy nghĩ tên cho nó, anh nói 'Em có tên gì hay không? Hãy đặt cho nó đi.' - 'Nhưng đó là con anh.' Lý Nhiệm Kỳ gật đầu 'Con anh để dì nó đặt tên có gì sai sao?' - 'Không sai chắc, thôi được rồi, em nghĩ nên đặt đứa bé tên là Dạ An đi. Dạ có nghĩa là ban, an trong bình an, ban tặng bình an, anh thấy thế nào?' Lý Nhiệm Kỳ gật đầu 'Em cũng có lúc thông minh quá nhỉ?' Cô mỉm cười, hai người đứng nói chuyện một lúc, đến gần trưa cô mới rời khỏi bệnh viện để đến công ty. Kế hoạch được bàn xong một cách bí mật, ba người đàn ông nhìn nhau cười, Tiểu Khiết, Tử Lộ, Tuyết Liên nhìn về phía họ thì nổi hết cả da "Ba tên đó chắc chắn là thẳng chứ?" Tuyết Liên hỏi. Tử Lộ khó hiểu, Tiểu Khiết không nói gì, không biết hai tên kia thế nào nhưng cô chắc chắn là anh thẳng, vì tối nào cô cũng bị anh "ăn" mà. Tiểu Hân leo lên ghế nhất quyết ngồi vào lòng Trần Gia Kiệt, anh khó chịu kéo cô bé ra. - "Giản Tử Hạo, con bé giống cậu quá, mặt dày vô sỉ như nhau." Gản Tử Hạo cười "Con bé là nòng nọc của tôi, sao lại không giống được chứ?"Tiểu Hân bám lấy cổ anh "Ba, ba nói nòng nọc là gì vậy, chú Tiểu Kiệt có nòng nọc không? Con muốn làm nòng nọc của chú Tiểu Kiệt."Tất cả mọi người lắc đầu bó tay, cũng chỉ vì con bé là con của Giản Tử Hạo anh Đồng đưa Tử Lộ về, Tử Lộ nhìn anh "Anh có thấy Tiểu Hân đáng yêu không?"Anh nhướn mày "Em thấy vậy sao?"Tử Lộ gật đầu, từ khuôn mặt đến cách nói chuyện đều đáng yêu, Ngô Đồng nhìn cô bằng ánh mắt nguy "Anh cũng có thể cho em một đứa dễ thương như thế."Ngô Đồng anh vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất thích trẻ con, nhưng mỗi lần quan hệ Tử Lộ đều dùng đến biện pháp, anh thật hết cách. Tử Lộ mỉm cười "Boss, anh tính nhận nuôi ở đâu về một đứa dễ thương như vậy cho em sao?"- "Không, anh muốn con ruột của mình đáng yêu như vậy."Tử Lộ nhìn anh "Boss, bây giờ không phải lúc thích hợp."Ngô Đồng cười "Anh thấy bây giờ là thích hợp nhất, anh muốn có một đứa bé."Vừa nói anh vừa ấn một nút, ghế của Tử Lộ ngã ra phía sau giống như một chiếc giường. Ngô Đồng nhanh chóng nằm lên người "Lần nào em "ăn" anh cũng trừa lại "xương", nếu em "ăn" sạch xương thì giờ chúng ta đã có rất nhiều bảo bối rồi."Tử Lộ kêu khổ "Ai "ăn" chứ? Em "ăn" anh bao giờ?"Ngô Đồng cười "Vậy tối nay anh cho em "ăn" anh nhé."- "Không cần." Tử Lộ Đồng cúi xuống hôn cô, anh nói qua kẽ răng "Tối nay anh nhất định có sản phẩm theo yêu cầu."Lưỡi anh mút lấy lưỡi cô, hôn đến hơi thở loạn nhịp anh mới thả cô ra, tay anh đặt lên cúc áo của cô, Tử Lộ nắm lấy tay "Boss, chúng ta về nhà có được không?"Ngô Đồng thật sự không thể chờ nổi "Anh chỉ định ở trên xe, nếu em còn muốn về nhà thì anh sẽ chiều em, hai hiệp trên xe còn lại ở nhà nhé." Cô thật sự muốn ngất tại chỗ với người đàn ông này. Trên con đường vắng vẻ chiếc xe rung lắc khá lạ, ít người qua lại cũng đoán ra được chuyện gì, Tử Lộ không muốn cầu chuyện gì ngoài việc họ không hiếu kì đến nổi lại gần đây xem. Trần Gia Kiệt bế Tiểu Khiết đã ngủ say vào trong nhà, bà Doãn thấy vậy lo lắng đi "Con bé sao vậy?".- "Không sao ạ, cô ấy chỉ ngủ thϊếp đi thôi."Bà Doãn gật đầu "Được rồi, hai đứa đi ngủ đi."Anh bế cô đi ngang qua người bà Doãn, bà nói "Khoan đã."- "Con bé thân thể yếu, dạo gần đây lại làm việc nhiều, con mới tỉnh dậy bớt quấy nó đi, làm cái gì mà cả đêm vậy?"Anh hỏi "Mẹ nghe thấy sao?"- "Không nghe, nhưng mà mẹ đoán". Nếu mà nghe thì căn nhà này nên phá đi rồi, tường cách âm ở biệt thự rất tốt. Anh nhướn người "Con chỉ lấy lại vốn lẫn lời ba năm nay thôi."Anh đưa cô vào phòng tắm rửa thay quần áo rồi đi ngủ, nghe lời bà Doãn nên tối nay anh rất ngoan, bởi vì cô đã ngủ rồi hôm sau, ba người đàn ông bắt đầu thực hiện kế hoạch cầu hôn, riêng Giản Tử Hạo phải nhờ mẹ anh đưa Tiểu Hân đi chơi để tránh con bé làm phiền. Ba cặp đôi đi vào nhà hàng được đặt sẵn, họ bước vào bên trong, nhà hàng đã được ba người đàn ông bao hết đêm nay. Khi họ bước vào, đèn trong nhà hàng được bật sáng lên, tiếng đàn piano vang lên êm ái, thiết tha, dưới đất những cánh hoa hồng được rải kín cả sàn. Một bàn tiệc được trang trí lãng mạn theo kiểu Pháp, ba người đàn ông kéo ghế cho người phụ nữ của Lộ, Tiểu Khiết, Tuyết Liên nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu, những lần trước họ đi ăn tối cũng đâu có như vậy. Tuyết Liên nắm tay Tiểu Khiết 'Thật ra chuyện mình muốn nói liên quan đến'. - 'Tuyết Liên, anh đã nói với em chuyện giới tính thai nhi từ từ mới thông báo cho cô ấy rồi mà, tại sao em lại có thể nói ra sớm như vậy chứ.' Giản Tử hạo đẩy cửa đi vào chặn họng Tuyết Liên, cũng may vừa rồi anh làm xong việc nên về sớm hơn mọi khi, về đến nhà thấy xe của Trần Gia Kiệt đang đỗ ở đây anh chạy như bay vào, những gì như anh nghĩ, suýt nữa bị bại lộ. Tiểu Khiết cười 'Biết giới tính thai nhi rồi sao? Thế mà làm như có chuyện gì mờ ám lắm ấy, con nhỏ này.' Giản Tử Hạo ôm eo Tuyết Liên, Tuyết Liên vòng tay qua hông anh ta véo mạnh một cái, nhất thời khuôn mặt của Giản Tử Hạo đen sì sì, hiện rõ vẻ chịu đựng. - 'Vậy đứa bé là trai hay gái?' Giản Tử Hạo cười 'Là con gái. Con gái đầu lòng rất là tốt.' - 'Vậy chúc mừng cậu nhé!'.Tiểu Khiết cười nói. Ngồi nói chuyện với Tuyết Liên đến chiều thì cô ra về, thật ra buổi nói chuyện không được tự nhiên lắm, cả buổi Giản Tử Hạo cứ ngồi kè kè bên cạnh làm Tuyết Liên không dám hó hé gì. Đợi Tiểu Khiết về rồi, Giản Tử Hạo mới nhìn Tuyết Liên bằng ánh mắt xin lỗi. Tuyết Liên nhéo mạnh vào ngực anh. - 'Giản Tử Hạo, hôm nay anh ăn gan hùm sao? Dám cản tôi.' Giản Tử hạo nắm lấy tay Tuyết Liên 'Bảo bối ơi, những chuyện khác anh sẽ nghe em nhưng riêng chuyện này em phải nghe anh, mọi chuyện em không thể quyết định được đâu.' Trần Gia Kiệt bước xuống xe đi vào khu nhà, anh đi vào thang máy, bên trong đối với mọi người là sáng nhưng đối với anh hiện tại rất mờ nhạt, cũng may sống ở đây lâu rồi nên anh mới có thể tự đi lại một cách thuần thục như vậy. Một cô gái mới chuyển đến thấy anh thì hai mắt sáng trưng lên, nhưng anh hiện tại chính là nhìn không rõ người đứng cạnh mình, anh mở miệng nhàn nhạt nói. - 'Xin lỗi, ấn giùm tôi tầng 14.' Anh không thể nhìn rõ những con số ở bảng kia nữa rồi. Cô gái trẻ hơi thất vọng, đẹp trai như vậy nhưng không thấy đường, cũng có chút tiếc. Anh đi đến nhà, không thể nhìn rõ những dãy số, anh đưa tay ấn chiếc chuông. 'Bính boong...Bính boong..' Tiểu Khiết đang nấu ăn nghe thấy thì cau mày, ai vậy nhỉ? Cô đi về phía cánh cửa mở cửa ra, thấy anh cô có chút ngạc nhiên. - 'Sao anh không vào mà lại ấn chuông?' Anh cười 'Ừ, muốn cho em sự bất ngờ.' Cô cau mày nắm tay anh đi vào nhà, Tiểu Khiết tiếp tục đưa tay anh lên nhìn. - 'Tiểu Kiệt, tại sao hôm nay lại nhiều vết kim châm hơn rồi.' Anh cười 'Gai xương rồng đâm đấy.' Cô lắc đầu 'Không, rõ ràng không phải, anh xem những vết thương này chồng chất lên nhau, anh nói cho em biết, rốt cuộc là có chuyện gì?' - 'Em thật biết cách nghi ngờ, anh nói là gai xương rồng mà, tại dạo này bất cẩn quá.' Cô xoa nhẹ mu bàn tay anh 'Anh có thể đừng làm em lo lắng nữa được không?' Anh ôm lấy cô, nếu có thể anh không mong muốn cô lo lắng về anh bất cứ điều gì. Đến đêm, sau khi dỗ cô ngủ say anh liền đi vào thư phòng hút thuốc, trước mặt anh là tấm ảnh của cô đang cười rất xinh đẹp, anh muốn lưu giữ khuôn mặt này, anh rất sợ sau này sẽ không được nhìn thấy cô nữa. Thời gian họ bên nhau chỉ còn tính trên đầu ngón tay, chỉ còn bốn ngày, đã đến lúc anh giúp cô dứt ra khỏi đoạn tình cảm này rồi. Sáng hôm sau, anh đã rời đi từ sớm để đến bệnh viện tiêm thuốc, kiểm tra sức khỏe rồi đến công ty. Tiểu Khiết tỉnh dậy không thấy anh, cô ăn sáng rồi đi ra ngoài, cũng chẳng biết đi đâu, nhưng ở trong nhà thì ngột ngạt quá. Đi đến cô nhi viện một chuyến, cũng lâu rồi cô chưa đến đó, nguyên một ngày tâm trạng cô luôn bất an, như thể sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì tồi tệ tối, Tiểu Khiết nhập mật khẩu rồi đi vào nhà, cảnh tượng bên trong khiến cho tim cô như vỡ ra, bên trong phòng ngủ vang lên tiếng rên rỉ của người đàn ông và phụ nữ, căn nhà này là của anh vậy người đàn ông trong kia... Hi vọng không như những gì cô nghĩ.... Tiểu Khiết bước từng bước nặng như trì về phía phòng ngủ, cửa đã khóa nhưng cô có thể nghe rõ được đây là tiếng của ai, giọng của người phụ nữ phát ra yêu kiều, đắm đuối thì cô không thể biết được là ai nhưng, tiếng thở dốc này rõ ràng là của anh. - 'Kiệt, anh hư quá đó...ưm...ở đây lỡ như cô ta về thì thế nào?' - 'Em đoán xem sẽ thế nào?' - 'Đừng làm khó người ta nữa mà, anh mau nói cho em biết đi.' Người phụ nữ nũng nịu nói. Anh cười 'Lát nữa cô ta về em sẽ biết thôi.' Cô đứng trân trân ở đó, tốt, rất tốt, cô lại một lần nữa bị người đàn ông mình xem như cả sinh mạng phản bội. Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở ra, người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi của anh bước ra, cô nhìn vào bên trong, anh đang nhấm nháp một ly rượu vang, trên người chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông. - 'Kiệt, cô ta về rồi, anh định làm gì đây?' Anh không thèm nhìn cô lấy một lượt 'Tùy em.' Người phụ nữ đem đống đồ của cô đã được xếp sẵn vào vali, đẩy ra 'Mời cô đi cho, từ giờ tôi là người phụ nữ của anh ấy.' Tiểu Khiết bỏ qua lời của cô ta, mắt cô rưng rưng, cô nghẹn ngào nói 'Kiệt, hãy cho em một lí do.' Nhưng anh vẫn lạnh lùng ngồi đó, cô gào lên 'Anh nói đi, tại sao lại như vậy.' - 'Chơi chán rồi, đã đến lúc chúng ta dừng lại, cô đi đi.' Anh nói. Tiểu Khiết lắc đầu 'Không, em không tin, anh nói dối.' - 'Tùy cô.' Tiểu Khiết nói 'Em làm gì sai sao?'. - 'Cô không sai, chỉ là chơi chán rồi nên ngừng thôi'. Tiểu Khiết hỏi 'Anh chắc chắn chúng ta sẽ kết thúc tại đây chứ?' - 'Nếu muốn tiền, cô cứ ra giá đi, sẽ được chuyển đầy đủ vào tài khoản của cô.' Tiểu Khiết cười lạnh 'Không cần, nếu đã thế tôi sẽ đáp ứng anh, chúng ta sẽ kết thúc ở đây.' Nói rồi cô kéo vali đi ra khỏi nhà, người phụ nữ nhìn anh thu lại dáng vẻ lẳng lơ, cô ta vội khoác chiếc áo khác vào, anh nói. - 'Về phòng của cô đi, đừng đi lung tung trong căn nhà này, nếu không cô đừng hòng nhìn được mặt trời vào ngày mai.' Trần Gia Kiệt một tay giữ lấy chân cô xem vết thương, một tay mở lọ thuốc ra rồi anh thấm nhẹ lên vết thương, Tiểu Khiết nhìn động tác của anh mà trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm xúc khó tả, hai năm yêu nhau Lý Nhiệm Kỳ cũng chưa từng đối xử ôn nhu như vậy với cô, chợt sống mũi thấy cay cay cuối cùng nước mắt không kìm được nữa mà chảy xuống. Tiểu Khiết vội quay đi chỗ khác lau nước mắt nhưng hình như càng lau nước mắt càng nhiều, đến tận cùng không thể ngăn được dòng nước mắt nóng ấm đó nữa cô mới để cho nó chảy xuống tự do. Trần Gia Kiệt đưa ánh mắt âm trầm nhìn cô, đợi cô khóc xong anh rút tờ khăn giấy đưa cho cô. - 'Đừng làm một người phụ nữ ngu ngốc, chỉ có phụ nữ ngu ngốc mới khóc vì bị đàn ông phản bội.' Nói xong anh xoay người đi ra ngoài. Tiểu Khiết nghe xong câu nói đó thì đã nghĩ rất lâu, vừa nãy không hiểu sao cô lại khóc khi thấy anh ôn nhu như thế với mình nhưng anh lại nghĩ cô khóc vì chuyện bị phản bội. Không muốn suy nghĩ nữa, cô cầm điện thoại bước khập khiễng ra khỏi phòng. Vậy một chiếc taxi để về, trên đường về cô đã nghĩ rất nhiều, không phải cô nghĩ sẽ đối diện với Lý Nhiệm Kỳ như thế nào, nói chuyện với bố mẹ ra làm sao mà cô nghĩ về người đàn ông đó. Nghĩ đến lúc anh mặc chiếc áo choàng tắm, rồi nhớ đến nụ hôn đầy ướt át kia, nhớ đến lúc anh nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô. - 'Cháu ơi, đến nơi rồi.' Tiếng bác tài xế đã kéo cô về thực tại. Xuất hiện trước mắt cô là ngôi biệt thự rộng lớn, nơi đây là nơi cô đã sống mười ba năm. Hai mươi ba năm trước cô được viện trưởng cô nhi viện nhặt được ở trước cổng cô nhi viện Vân Sam, rất may mắn cô lớn lên mà không bị bệnh tật gì sau này đến năm cô mười tuổi đã vô tình cứu được em gái của Lý Nhiệm Kỳ nên bố mẹ của anh đã nhận nuôi cô, cho cô ăn học đàng hoàng. Cô rất biết ơn họ, không biết làm thế nào để trả ơn, năm cô hai mươi mốt tuổi mẹ Lý có gợi ý đến vấn đề kết hôn của Lý Nhiệm Kỳ và tín nhiệm cô làm con dâu, lúc đó cô vì lòng biết ơn nên đã nhận lời, đến khi Lý Nhiệm Kỳ từ nước ngoài trở về nghe đến hôn lễ được sắp đặt thì không ý kiến gì. Họ bắt đầu yêu nhau hai năm và đã định ngày cưới, nhưng giờ cô mới phát hiện ra tình cảm cả hai dành cho nhau rất ít mới dẫn đến kết cục này. Cô thở dài đi vào nhà, ở phòng khách Lý Nhiệm Kỳ đang mệt mỏi ngồi ở đó, nhìn anh cả người phờ phạc, hai mắt đỏ ngầu, râu mọc lổm chổm, quần áo xộc xệch có mùi rượu, có thể đoán được cả đêm anh ta không ngủ. - 'Tiểu Khiết, con đi đâu cả đêm giờ mới về vậy?' Dì Hồng đang dọn nhà thấy cô thì lo lắng hỏi. Lý Nhiệm Kỳ nghe cô về thì đứng lên rồi xoay người lại đi đến cạnh cô. - 'Tiểu Khiết, em về rồi sao? Tốt quá, chúng ta nói chuyện được không?' Tiểu Khiết lùi về sau hai bước, thứ nhất mùi rượu trên người anh quá nồng cộng thêm việc làm dơ bẩn của anh khiến cô cảm thấy thật khinh bỉ. - 'Được.' Cô lạnh nhạt đáp. Cô và anh ra ghế ngồi, dì Hồng thấy tình hình hai người trẻ này có vẻ không ổn nên đứng phía sau nghe họ nói chuyện. - 'Tiểu Khiết, thật ra đêm qua anh là bị hãm hại.' Có cơ hội nói chuyện nên anh vội giải thích ngay. Lý Nhiệm Kỳ thật ra hai năm qua anh đều yêu cô thật lòng, Tiểu Khiết lớn lên thì ngày càng xinh đẹp lại thông minh làm cho ai cũng muốn chinh phục cô, Lý Nhiệm Kỳ cũng vậy anh yêu cô nhưng không biết thổ lộ như thế nào, nhưng cô lại không cho anh đụng vào nói rằng sẽ cho anh tất cả lần đầu tiên vào đêm tân hôn, đàn ông trời đã sinh sẵn cho dục vọng to lớn anh lại không làm được gì cô nên khi thấy Uông Nhã chủ động như vậy thì anh cũng chỉ có mục đích qua đường thôi ai ngờ được lại để cho Tiểu Khiết biết. Anh không cam lòng mất đi cô nên mới một mực giải thích như thế. - 'Ngày mai tôi sẽ chuyển ra ngoài, việc hôn lễ tôi quyết rồi sẽ dừng lại. Mọi chuyện tôi sẽ chờ bố mẹ về nói chuyện.' Bố mẹ Lý tuy đã ngoài năm mươi nhưng tình cảm vẫn rất nồng nhiệt, hai người thường xuyên đi du lịch cùng nhau, năm mười tám tuổi Lý Nhiệm Kỳ thay Lý Sâm quản lí công ty nhỏ này để bố mẹ được về hưu sớm, bố mẹ Lý tháng trước đã qua Nhật, tháng này lại sang châu Âu cùng nhau, mà họ mỗi lần đi sẽ không mang theo bất kì vật dụng liên lạc gì trừ quần áo, thẻ ngân hàng, một máy ảnh. Nên trước hết cô phải chuyển đi đã đợi sau này bố mẹ Lý về mới nói chuyện hủy hôn được. - 'Kiệt, em muốn nói chuyện với anh.' Cô dựa vào ngực anh thì thào ôm lấy cô'Ngoan, đừng nói gì cả, em đang bị thương, đợi chúng ta ra khỏi đây đã.'Thang máy tiếp tục rơi xuống, anh cố gắng ôm chặt cô Khiết mỉm cười, nếu thang máy cứ rơi như vậy anh và cô sẽ gặp nguy mất. Như vậy cô và anh sẽ chết cùng nhau sao?Đây có lẽ là ý trời, đến lúc cô và anh quay lại bên nhau thì lại lâm vào hoàn cảnh sinh tử này. Nhưng lúc này, có anh ở đây khiến cho cô không còn hoảng sợ nữa mà cô đang chấp nhận, chấp nhận sự sắp đặt mọi người nghe thấy tiếng động bên ngoài, mọi người đang tiến hành sửa thang 'Chúng ta được cứu rồi.'- 'May quá,tôi thật sự không muốn chết.'- 'Huhu, sao lâu như vậy?'Mọi người xung quanh nhìn nhau lát sau mọi người đều thấy tấm chắn trên đỉnh thang máy được mở ra, một cái đầu của nhân viên sửa chữa thò 'Mọi người bên trong không sao chứ?'Trần Gia Kiệt cau mày'Cậu bớt nói nhảm đi, mau cứu người.'- 'Vâng, vâng.' Cậu ta nhanh chóng 'Bây giờ chỉ có thể đưa từng người một lên, nhưng Trần tổng phiền anh giúp chúng tôi đỡ họ lên trước được không? Dù sao ở trong đó phụ nữ cũng nhiều hơn'. Nhân viên gật đầu rồi nhìn thư kí Triệu, anh ta hiểu ra liền tiến về phía 'Tiểu Khiết, bây giờ anh đưa em lên trước, em đang bị thương.'- 'Không, em không muốn, em muốn ở cùng anh.' Cô vuốt tóc cô'Nghe lời anh?'.Cô lắc đầu'Không, em sẽ ở lại cùng anh đến lúc anh ra ngoài.'- 'Tiểu Khiết, ngoan một chút, em lên trước rồi anh sẽ cùng lên sau.' Anh ôn nhu 'Không, em muốn ở cạnh anh.' Cô cố chấp 'Ngoan, em đang bị thương.'Cô lắc đầu, ôm lấy anh. Anh thở dài, cô gái này sao hôm nay lại cố chấp như 'Vậy em đứng đây để anh giúp họ lên trước có được không?' Anh ngoan ngoãn lùi về sau'Vâng.'Ở đây nhiều người như vậy, mà anh và thư kí Triệu lại đỡ từng người lên với độ cao như vậy hết sức khó khi đỡ mọi người lên hết chỉ còn lại anh và cô cùng thư kí 'Trần tổng, anh đưa tiểu thư lên đi, để tôi đỡ anh lên.'- 'Cậu lên trước đi, giúp tôi lên đỡ cô ấy.'- 'Vâng.' Thư kí Triệu lên trước rồi đưa tay xuống'Trần tổng, anh mau đưa tiểu thư lên đi.'Nhưng...Đến lúc này bỗng nhiên thang máy rơi mạnh xuống, Tiểu Khiết loạng choạng lần nữa đập đầu vào tường, rồi cô ngã khụy xuống đất. Tình huống xảy ra rất nhanh khiến anh không kịp ôm lấy 'Trần tổng.' Thư kí Triệu gọi nhưng thang máy đã rớt 'Tiểu Khiết, em tỉnh lại đi, Tiểu Khiết.' Anh lay mạnh cô nhưng cô vẫn không động đậy tiệt, ngay cả anh còn không chịu nổi huống chi là người phụ nữ yếu ớt ấy. Anh ôm cô vào 'Xin lỗi, xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho em.' Anh thì thầm nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Anh không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô gặp chuyện khi thang máy đỡ chòng chành, nhân viên mới cạy cửa một lần nữa, lần này họ nhanh chóng đưa hai người ra ngoài. Anh bế lấy cô đã ngất lịm chạy ra 'Thư kí Triệu, nhanh chóng đến bệnh viện của Giản Tử Hạo.'Anh ta không dám chậm trễ, tăng tốc chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện. Anh bế cô đặt lên xe đẩy, Giản Tử Hạo bên cạnh 'Cô ấy sao vậy? Phần đầu bị thương khá mạnh.'. Đọc thêm nhiều truуện ở 𝘛r𝖴m𝘛 Điều này làm anh càng khẩn trương'Cô ấy bị va đầu vào thành thang máy.'Giản Tử Hạo đưa Tiểu Khiết vào phòng cấp cứu, điện thoại cô lúc này có người gọi đến, là Tuyết Liên. Anh nhìn rồi nhấn phím 'Tiểu Khiết, trốn việc sao? Cậu đi lâu quá rồi đấy.' Tuyết Liên thấy cô lâu trở về nên gọi 'Cô ấy vừa bị kẹt ở thang máy, đang trong phòng cấp cứu....tút..tút..'Tuyết Liên cúp điện thoại cầm lấy túi sách chạy đi, lúc này gặp phải trưởng 'Này, này, đang trong giờ làm việc mà cô đi đâu vậy?'- 'Tiểu Khiết gặp phải chuyện rồi, cô ấy đang trong phòng cấp cứu, tôi phải đến đó.' Nói rồi cô lao ra Liên đi đến bệnh viện thấy anh đang ngồi ở hành lang chờ, cô đi 'Tại sao cô ấy lại như vậy? Trưa nay còn bình thường cơ mà.'Anh vò đầu mình'Xin lỗi, có lẽ là tại tôi.'- 'Anh thật quá đáng, vì anh cô ấy đã phải chịu nhiều đau khổ, thế mà ngay cả bảo vệ cô ấy anh còn không làm được.'Anh vẫn im lặng, Tuyết Liên phẫn uất 'Anh thật không đáng mặt đàn ông, anh khiến cô ấy đau khổ vì anh nhiều như vậy, anh lại nỡ phản bội cô ấy. Anh có biết vì anh Tiểu Khiết phải trở lại bên cạnh Lý Nhiệm Kỳ hay không?'Lần này anh không im lặng nữa, ngẩng đầu lên nhìn cô'Cô nói gì?'Tuyết Liên cười lạnh'Lý Nhiệm Kỳ nắm trong tay danh sách quỹ đen của công ty anh, anh ta lấy đó để uy hiếp Tiểu Khiết, vì lo cho anh nên cô ấy đã ở lại bên cạnh Lý Nhiệm Kỳ vậy mà hôm đó anh lại cùng người phụ nữ khác rời đi trước mặt cô ấy, hôm qua thì qua đêm cùng người phụ nữ đó, anh thật quá đáng.'Anh im lặng, vẫn chưa kịp hiểu hết những lời Tuyết Liên lúc hiểu ra thật sự đã muộn, anh hiểu lầm cô rồi, cô yêu anh nhiều như vậy nhưng anh lại không biết, cũng không hiểu. Đến cuối cùng người chịu tổn thương chính là Khiết, anh xin 'Mọi chuyện không phải như cô ấy nghĩ đâu. Tôi và Trịnh Ly thật sự không có gì cả.'Anh giải thích cho Tuyết Liên hiểu, thật ra Tuyết Liên chưa quen biết anh lâu nhưng lại luôn chắc chắn anh không phải hạng người như này hiểu lầm giữa họ quá lớn, anh chợt nhớ đến có phải lúc vừa rồi chuyện cô muốn nói là chuyện lần này anh sẽ bảo vệ cô tốt hơn, sẽ không để hiểu lầm xảy ra dễ dàng nữa. Cô đã chịu quá nhiều tổn thương đã hoàn rồi!Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!

cả cơ thể em tôi đều thích